QUẢNG BÁ DU LỊCH NHỮNG DẤU CHẤM THAN!
Thời báo kinh tế Sài Gòn ra ngày 2.7.19 có bài viết “Quảng bá du lịch, những dấu chấm hỏi” của tác giả Trung Châu. Bài viết có tính dẫn lời phát biểu của một số lãnh đạo một số doanh nghiệp và Dịch vụ lữ hành thuộc Tổng cục Du lịch. Mọi người đều có chung mong muốn là nâng tầm quảng cáo du lịch Việt Nam, cả qui mô và nội dung. Điều này rất đúng. Chỉ tội là chúng ta chưa đủ tiền để sánh vai với các nước phát triển. Dĩ nhiên nếu đủ tiền chưa chắc ta đã làm được như họ? Bài viết cũng khẳng định “khi thực hiện chương trình quảng bá du lịch trên các kênh truyền hình quốc tế, khách du lịch có thể sẽ đến Việt Nam nhiều hơn nhưng họ sẽ không quay lại vì các sản phẩm và các dịch vụ không được chăm sóc kỹ…”. Vấn đề là ở chỗ đó.
Cách quảng cáo tốt nhất của những người chưa giàu là “Talk to talk” mà dân gian gọi môm na là truyền miệng. Còn Philip Kotler thì nâng lên thành nguyên lý “Worth to mouth”. Chỉ cần chúng ta chăm chút thật kỹ từng dịch vụ cho đến mỗi khách hàng thì “Tiếng lành đồn xa”, mỗi năm sẽ có thêm mấy trăm ngàn khách đến từ sự truyền miệng của vài triệu khách đi trước. Cách làm này không cần nhiều tiền mà lại có thể làm quanh năm và ai cũng có thể làm được miễn là có nhiệt tâm và muốn làm. Nếu kết hợp được với quảng cáo chuyên sâu thì càng tuyệt vời. Thói thường mời ai tới nhà chơi thì mình phải chủ động dọn dẹp nhà cửa và dặn dò con cháu trước. Bằng không thì mất bạn bởi nhà mình quá luộm thuộm, con cháu thì hỗn hào. Người ta không chê mình nghèo mà chê mình kém văn hóa. “Giấy rách phải giữ lấy lề”, “Đói cho sạch, rách cho thơm” cũng vì vậy. Cứ tập trung quảng bá rầm rộ, kéo khách đến và đụng ngay thực tế phủ phàng thì “lợi bất cập hại”. Từ việc giao thông hỗn loạn, môi trường sống và môi trường du lịch đều bị ô nhiễm nặng đến nạn ăn xin, giựt dọc, chèo kéo. Từ việc làm ăn chụp giựt, phá giá lẫn nhau dẫn đến lọc lừa và sự yếu kém về nhân lực, về công ty quản lý…Đặc biệt là nghiệp vụ và đạo đức của hướng dẫn viên – những người được mệnh danh là “Đại Sứ Đặc mệnh toàn quyền” trên tour. Nếu không có biện pháp hữu hiệu để cải thiện thì khách sẽ một đi không trở lại. |
Chưa kể họ còn tuyên truyền ngược thì quảng bá mấy cũng vô ích. Nếu chưa làm được những việc có vẻ giản đơn này thì khoan bàn tới việc quảng bá qui mô vì vô tình “Trống đánh xuôi, kèn thổi ngược”. Mất niềm tin một lần sẽ dễ nghi ngờ những lần khác”.
Tôi biết ở Sài Gòn có công ty lữ hành vào loại top ten mà gần như chưa chi một đồng nào cho quảng cáo truyền thống. Họ cũng khôn có phòng sales, phòng marketing. Quảng cáo của họ là chăm chút cho khách hàng từng dịch vụ. Hễ khách không hài lòng là hoàn trả phần tiền đã thu mà chưa làm tốt. Marketing của họ là toàn bộ dàn lãnh đạo trực tiếp đi tour, trực tiếp làm hướng dẫn. Họ đi sau nên cố làm sao cho khác thiên hạ, mà phải làm thật tốt, để khách nhớ và giới thiệu cho nhiều người khác. Vị giám đốc của công ty này từng bộc bạch: “Mình là công ty nhỏ tại Phú Quốc, làm sao có tiền để quảng cáo liên tục. Đành làm theo kiểu con nhà nghèo mà chịu thương chịu khó, hiệu quả đến không ngờ”. Người viết bài này không hề phản bác việc mở rộng quảng bá du lịch chuyên nghiệp cả trong và ngoài nước. Chỉ mong muốn một điều: nỗ lực phải đồng bộ, trước khi “mời khách đến” phải “ dọn dẹp nhà cửa” cho ngăn nắp, lịch sự. Nhà ta, ta dọc chứ không để khách phàn nàn rồi dọn thay ta. Ca sĩ: Lê Cát Trọng Lý |